Thứ Sáu, 28 tháng 2, 2014

Chương 3 : Tiểu thụ ghẹo nhân ái

(Tam) Điều không nên làm.


"A Tường? Ngài có khỏe không?" Lăng Luyến Tường vừa mới tỉnh lại, phát hiện một nam tử tóc vàng mắt xanh tao nhã ngồi bên cạnh hắn, dùng ánh mắt thực lo lắng nhìn hắn.


"Là ngươi a? Thư. . . . . . Ngươi. . . . . ." Nhìn thấy càng muốn xem thường, sao bọn ngoại quốc lại có cái tên quái như vậy? !


"Là Thư Nặc Nhĩ! . . . . . . Ai. . . . . . Ta xem ngài đúng như lời mọi người nói. . . . . ." Thư Nặc Nhĩ sau khi nói xong đau lòng nhìn thiên hạ trước mắt suy yếu, gắt gao cầm bàn tay mềm mại của hắn"Còn có. . . . . . Thực xin lỗi! Đại mẫu thân ta trịnh trọng hướng ngài xin lỗi. . . . . ." Thư Nặc Nhĩ là con tú bà, trượng phu tú bà là một gã người nước ngoài.


"Không cần ! Nương ngươi cũng là. . . . . . Ai. . . . . . Tính ta không hay ho!" Vừa thấy Thư Nặc Nhĩ còn muốn hôn tay hắn, hắn vội vàng đưa tay rút về"Ta thật sự không có việc gì, hơn nữa ta còn có việc muốn làm, đại khái vĩnh viễn sẽ không trở lại! Cáo từ!" Nói xong, vén chăn sang một bên muốn xuống giường, chính là. . . . . .


"A a? !" Vừa mới xốc lên chăn, lại vội vàng lấy chăn gắt gao ôm lại thân hình lộ ra trọn vẹn.


Lúc này Thư Nặc Nhĩ chớp chớp hai mắt, ảm đạm nói"Không cần đi a! Ngài bị thương thành như vậy. . . . . ."


"Ta không sao! Quần áo của ta đưa ta đi!"


Quần áo ở trước mắt hắn đã bị xé thành từng mảnh.


Dẫn đầu đánh vỡ xấu hổ chính là Thư Nặc Nhĩ"Trước hết mặc quần áo của ta đi, mặc dù có hơi lớn."


"Ác. . . . . ." Lăng Luyến Tường lại xốc chăn bộ lên, thoáng thấy quần áo cũng có chút lớn, lại lộ ra thân hình trắng nõn in vết hôn ngân, dù sao tất cả mọi người đều là nam nhân, hắn không để ý nhiều như vậy, nhưng Thư Nặc Nhĩ cũng không cho là như vậy!


Ánh mắt hắn chưa từng rời khỏi thân hình Lăng Luyến Tường, nhìn thấy nhìn thấy, hạ thân y thế nhưng có phản ứng! ?


Thật sự tra tấn! Nhưng nam nhân kia sớm ở trước mặt hắn công khai chủ quyền, tối hôm qua nam nhân kia đối y nói"Thư Nặc Nhĩ! Vật nhỏ là của ta, Tư Mã Tể, mình ta! Ngươi tốt nhất đừng có ý nghĩ muốn cướp hắn từ tay ta! Bằng không ta nhất định sẽ làm ngươi chết không nơi chôn thân!"


Bởi vì này câu, y chỉ có thể xem không thể ăn! Hắn thống khổ chỉ có thể miễn cưỡng đối Lăng Luyến Tường đã mặc quần áo xong"Ta đi ra ngoài, ngài bảo trọng!"


Vốn muốn xoay người rời đi, vĩnh viễn không hề cùng vật nhỏ này có liên lụy gì nữa, y lại nghe được tiếng kêu rên, ngừng cước bộ.


"A Tường!"


Thư Nặc Nhĩ vội vàng đem Lăng Luyến Tường ngã trên mặt đất đỡ lên giường, miệng đắng như ăn hoàng liên. Luyến Tường mặc đồ của y có điểm rộng hơn, thật là một tầng hấp dẫn cao! Nếu không e ngại Tư Mã Tể dâm uy, y nhất định đã sớm dùng tình cảm mãnh liệt ôn nhu hôn hắn, hảo hảo thưởng thức vật nhỏ này một phen !


"Ai u. . . . . . A ngươi! Mặt sau của ta đau quá!"


Mặt sau! ? Tư Mã Tể thế nhưng đã đối hắn xuống tay ! ?"Ta xem xem!" Không để ý hậu quả đem thân thể Lăng Luyến Tường quay lại, lộ ra lỗ nhỏ giữa mông, thực hồng, tuy nói có dấu hiệu đã tẩy qua, nhưng vẫn có lưu lại ít tinh dịch.


"Ta không phát hiện nơi này bị thương. . . . . . Bất quá ta có dược, ta thay ngài bôi!" Thư Nặc Nhĩ nói xong liền dùng đầu ngón tay xoa xoa sau huyệt, đúng lúc Lăng Tuyến Tường ngăn cản"Không cần! . . . . . . Ta tự làm là được!" Nơi này bị người khác sờ thật sự rất quỷ dị, hắn không thích!


"Ác. . . . . . Thực xin lỗi!" Lúc này y cảm thấy xấu hổ cùng thất vọng. Lập tức đi tới phía cửa, còn chưa đem cửa mở hẳn ra, cửa đã bị từ phía ngoài đá văng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét