Thứ Tư, 26 tháng 2, 2014

Chương 1 : Tiểu thụ ghẹo nhân ái

 ( Nhất ) Phiền toái bắt đầu ( nhất thụ đa công ).


Nhìn chiều cao thiếu niên thanh thú trước mắt chỉ tới ngực hắn, khuôn mặt tuấn mỹ của Tư Mã Tể lộ ra vẻ kinh ngạc, vốn nhìn thế nào cũng tưởng là nữ hài tới nhập ngũ, nhưng nhìn phía yết hầu không lớn của thiếu niên yết hầu nổi lên, qua một hồi hồn mới quay về người, dùng cây quạt gõ gõ vai thiếu niên, lấy ngữ khí hèn mọn cười nhạo"Người trẻ tuổi có khát vọng là chuyện tốt! Nhưng chỉ bằng thể trạng ngươi như thế, muốn tòng quân? Chỉ sợ gió lướt nhẹ ngươi đã bị thổi bay."


"Ngài không tin ta sao?" Lăng Luyến Tường lộ vẻ tự tin cười cười,"Xem ra ta phải cho ngài mở mang tầm mắt!"


Dứt lời, hắn rút xứng đao bên hông bất thình lình đâm về phía Tư Mã Tể.


"Ác? ! Không tồi nha! Ta không thể xem nhẹ ngươi !" Tư Mã Tể lấy cán quạt chuẩn xác chặn sống đao, hất văng sang một bên, vận khí lực mới đưa bé* ôm được vào lòng, ghé vào lỗ tai hắn thở ra một hơi, thấp giọng nói"Ngươi được tuyển chọn!"


* thật sự tác giả ghi là "bé"


Lăng Luyến Tường vội vàng giãy khỏi cánh tay thiết bàn, không hờn giận ngẩng đầu"Ta thật cao hứng, bất quá. . . . . . Thỉnh ngài trước tiên buông ra được chứ? Quan gia?"


"Ân?" Xúc cảm thực mềm mại, so với kỹ nữ tiểu quan trước kia hắn ôm qua còn mềm hơn, hắn không muốn buông ra, ngược lại đưa hắn ôm vào càng chặt, cúi đầu hít thử mùi hương trên tóc hắn :" Tóc của ngươi. . . . . . Là màu nâu! Thật đẹp!"


Ngay tại lúc Tư Mã Tể còn đang tham luyến mùi hương của bé, cánh tay đột nhiên đau xót.


"Ta cắn chết ngài! !"


"A nha! !"


Ô. . . . . . Vật nhỏ phát uy .


Y đành phải buông Lăng Luyến Tường ra, lăng lăng nhìn vết cắn trên cánh tay.


"Uy? Ngài có sao không?" Không thể nào? Mới bị hắn cắn một ngụm mà thôi? ! Có đau đến vậy không?


"Ngươi tên là gì?"


"A?" Tư Mã Tể không đầu không đuôi hỏi ra một câu khiến Lăng Luyến Tường ngây người vài giây, lập tức báo cáo tên tuổi.


"Lăng Luyến Tường. . . . . . Từ nay về sau, ngươi là người của ta!"


"Thật có lỗi, ta không có nghe rõ ngài nói cái gì." Bởi vì thanh âm Tư Mã Tể nói ra rất nhỏ, cho nên Lăng Luyến Tường không nghe rõ lời nói.


"Lăng Luyến Tường. . . . . . Ngày mai vào giáo tràng trong cung bắt đầu tiến hành tập luyện !"


Nghe thấy lời phát ra từ miệng Tư Mã Tể, vốn tưởng rằng sẽ vì dáng người thấp bé mà bị ăn bế môn canh*, trên mặt Lăng Luyến Tường đột nhiên nổi lên lúm đồng tiền rõ rệt"Được! !"


* bế môn canh: không cho khách vào nhà= gọi là cho khách ăn chè bế môn.


Bé sôi nổi rời đi, bộ dáng đáng yêu như con thỏ nhỏ, Tư Mã Tể cười càng thâm !


Có bé này, y tin tưởng từ nay về sau ở trong cung sẽ không nhàm chán !


Lời tuy như thế, bé ngày mai mới có thể đến, cho nên sau khi tuyển tiểu binh lính mới xong, hắn vẫn nhịn không được phải đến kỹ viện ăn chơi đàng điếm một phen.


*


Hương Uyển, đây là kỹ viện nổi tiếng nhất thành. Bất luận là kỹ nam kỹ nữ, thuần một sắc toàn là mỹ nhân!


Trong phòng, tiếng rên rỉ không dứt bên tai, trong đó chỉ có một gian phòng thường có tiếng than nhẹ mờ ám, có khi còn cò kè mặc cả, chính là phòng tú bà.


"Tiểu Tường! Ngươi thật sự không cân nhắc việc bán mình mà tìm con đường thành danh sao? Không chắc khách làng chơi trong này còn có phụ thân ngươi đến đây!" Lăng Luyến Tường lớn lên xinh đẹp như thế, dáng người nhỏ xinh, được xem như cực phẩm, tú bà hiển nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này!


Lăng Luyến Tường dùng sức đẩy cặp tay mũm mĩm đầy mùi son phấn, hô to"Không muốn! Ta tuyệt đối không muốn!" Thật là! Sớm biết rằng lúc trước sẽ không làm chuyện chính nghĩa, cứu lão bà bà này!


"Vậy có thể thỉnh ngài ra ngoài bên ngoài xướng một khúc không?" Hắn đã dùng vải bọc lấy nguyệt cầm, lúc nào mới có thể đi ra kiếm người?


"Càng không được!" Tuy nói hắn thích ca hát, bất quá nếu tại nơi này, vậy cùng tiểu quan có gì khác biệt? !


"Cầu ngài!"


"Không được! Ta có nguyên tắc của ta !"


Đang lúc hai người còn đang cù cưa hết sức, một cô gái vội vàng vọt vào phòng nói"Mẹ! Quân sư nói hắn muốn phải đặc biệt một chút! Nhưng Tiểu Thúy Tả đã cho hắn nhìn rất nhiều hồng bài, hắn đều chướng mắt, làm thế nào mới tốt?"


"Cái gì? ! Lại là quân sư. . . . . . Này phải làm sao. . . . . ." Sắc mặt tú bà tái mét.


"Sao lại thế này?" Lại là bọn quan đến quấy phá, một chút cũng không sợ chính mình đang lâm vào nguy hiểm.


"Ân?" Nhìn Lăng Luyến Tường, tú bà hình như có liếc mắt với cô gái, cô gái âm thầm trừng mắt nhìn lúc sau lui ngoài, chờ cửa đóng lại, tú bà lấy ánh mắt áy náy cùng vui vẻ lẫn phức tạp nhìn hắn nói"Thực xin lỗi. . . . . ."


"Ân?" Lăng Luyến Tường còn đang buồn bực, đột nhiên cảm thấy hôn mê, trước mắt tối sầm rồi ngất đi.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét