Thứ Ba, 18 tháng 3, 2014

[Đoản văn] Bị lão sư quải đầu tường (Hoàn)

 Bị lão sư quải đầu tường


Tình trạng bản gốc và biên dịch : Hoàn


Tác giả : Ta ( ngọt mộng nguyên sang ).


Editor: Rừng thần thoại.


Văn án? Một tiểu thụ bị cho ra rìa một tháng a~.


~Chính văn~


Trần Đồng Kì gần đây rất buồn bực, môn văn học hiện đại lại rớt lần nữa, học bổng lại hướng hắn phất phất tay bay theo mây. Đợi đến lúc thi lại, lại gặp gương mặt kia khiến hắn hận không thể lột da rút gân thuận tiện chế tác thành xác ướp.


Trên bục giảng, Lục Hiên Lục lão sư đem bài thi đưa cho đồng học ngồi đầu bàn, cố ý vô tình để bài thi bay đến cửa sổ liếc liếc mắt một cái, Trần Đồng Kì đáp lại lão sư một nụ cười thập phần nghiến răng nghiến lợi, tiểu Đồng Kì số 1 trong lòng cầm tiểu roi da hồng hộc quất  tiểu Lục Hiên để duy trì cân bằng trong lòng chủ nhân.


"Cuối cùng, thỉnh tất cả đồng học tự giác ngồi vào chỗ." Khóe miệng Lục lão sư hơi cong, con ngươi đen sau kính mắt lộ ra tinh quang.


Tiểu Đồng Kì số 1 quất roi càng hăng hái, người cũng may mắn không cho lửa phun ra khỏi miệng.


Bất đắc dĩ ngồi xuống xem như không thấy Lục lão sư, bất đắc dĩ hoàn tất bài thi, lúc nộp bài thi lại còn bị Lục lão sư ra lệnh một tiếng ở lại.


Đám đồng học thi lại cho hắn một ánh mắt tự cầu phúc sau đó lần lượt rời khỏi, tiểu Đồng Kì số 1 phẫn nộ kêu gào: Lục vương bát đản đây là công báo tư thù, nhất định phải đến giáo vụ cáo trạng y! ! !.


Tiểu Đồng Kì số 0 trên đầu đeo vòng vàng thiên sứ đồng ý nói câu: không được kêu gào, kỳ thật Lục lão sư rất tốt, nếu giáo vụ khiến hắn hạ cương, vậy nguy rồi. Tiểu Đồng Kì số 0 nói xong liền đỏ mặt.


Không đợi tiểu Đồng Kì số 2 lên tiếng, Trần Đồng Kì đã hoàn hồn .


"Vương bát đản, tôi đã nói qua đừng niết mặt tôi." Trần Đồng Kì hận nhất người khác niết hắn chạm hắn đùa mặt hắn, không phải hắn khác người, từ nhỏ đến lớn luôn bị những loại người lấy các loại danh nghĩa chạm mặt hắn, sau đó lại ngạc nhiên nói một câu ‘ hảo trơn hảo đáng yêu ’ và vân vân, thật sự rất tổn hại đến tự tôn nam tính của hắn.


Lục lão sư chỉ nhẹ nhàng phất phất bài thi, sau đó cười.


Trần Đồng Kì bối rối vài giây, lại là uy hiếp, lại là uy hiếp, vương bát đản, ngươi có thể đổi cái biện pháp khác hay không.


" Để ta ở lại làm gì?"Lời nói lạnh nhạt.


" Mặc kệ, làm ngươi."Một thân tây trang bất nhân dạng Lục lão sư nói xong liền tiến đến trước mặt Trần Đồng Kì.


Phi, mặt người dạ thú không biết xấu hổ, thật không biết xấu hổ, tiểu Đồng Kì số 1 nói.


. . . . . . Tiểu Đồng Kì số 0.


Tiểu 0, ngươi đỏ mặt ? Tiểu Đồng Kì số 2 nói.


" Vương bát đản, ngươi cách xa ta một chút, nơi này có theo dõi!"Trần Đồng Kì lui ra sau, đầu óc lão vương bát đản bị gì đi? Tại phòng học hắn cũng dám làm càn?


Lục lão sư ôn nhu nở nụ cười, rồi sau đó đột nhiên chế trụ cái ót Trần Đồng Kì, ấn xuống nụ hôn.


Đầu lưỡi tinh tế dọc theo thần tuyến vói vào, dần dần cạy mở khớp hàm, miệng lưỡi giao triền, thâm tâm khô nóng. Một tháng nghỉ không gặp, mỗi một tế bào đều đang kêu gào tưởng niệm.


Một nụ hôn nồng nhiệt chấm dứt, Trần Đồng Kì thở hổn hển tựa vào tường, Lục lão sư thì cúi đầu nhìn cánh môi, ánh mắt đen tối không rõ.


" Anh điên rồi, nơi này có theo dõi. Theo dõi anh hiểu không? Nếu như bị người khác biết anh cùng học sinh quan hệ loại này anh sẽ xong đời !"Trần Đồng Kì không biết vì sao luôn luôn trước mặt người khác thực chú ý cùng hắn bảo trì khoảng cách, Lục lão sư hiện tại đã vậy còn lớn mật từ trong phòng học làm chuyện này. Tuy rằng trước kia Lục Hiên ở bên ngoài coi hắn là người xa lạ làm hắn thập phần khó chịu, nhưng hắn cũng không nguyện ý Lục Hiên bị trường học đá khỏi a!


" Ngốc tử, cậu cho là từng phòng học camera đều mở sao? Huống chi là cuối tuần."Lục lão sư dùng đại chưởng nhu nhu cái đầu kia, tóc Trần Đồng Kì rất nhỏ, xúc cảm thực mềm, người này, mặt ngoài nhìn qua giống như con nhím, nhưng sờ thế nào cũng rất mềm đấy thôi.


"Nga." Trần Đồng Kì cũng không biết nên làm gì, kỳ thật ở lần nghỉ hè trước, hai người đã xảy ra tranh cãi, không, hẳn không nên xem là tranh cãi, chính là Trần Đồng Kì đơn phương nổi giận. Nếu vương bát đản này không treo* hắn, hắn mới không cùng vương bát đản này gặp mặt đâu! Dù sao học kì mới lại không có tiết của Lục Hiên!


*Treo: tắt điện thoại - mất liên lạc.


"Còn sinh khí?" Lục lão sư có chút bất đắc dĩ, thật đúng là giống con mèo thích tạc mao!"Thời gian cậu ăn dấm chua ăn cũng quá dài quá đi? Chua lắm không?"


 "Tôi với anh có quan hệ gì a, tôi có tư cách gì mà ghen?"Trần Đồng Kì cúi đầu, lại nghĩ tới kì nghỉ trước, đều đã qua hơn một tháng, nhưng nhắc lại, hắn như trước cảm thấy tâm lí hoảng loạn.


 " Nói lần nữa tôi sẽ...giết cậu"Lục Hiên nói xong ngắt cái mông trắng vểnh một phen, bất đắc dĩ giải thích: " Tôi giải thích một lần cuối cùng, ngày đó tôi bị mẹ buộc tương thân, tấm ảnh cùng Lâm phụ đạo viên kia chụp là sai góc độ. Sau đó tôi ở trước mặt nàng cùng cậu bảo trì khoảng cách chính là vì sợ nàng phát hiện mối quan hệ giữa tôi và cậu, không phải bởi vì thích nàng, OK? Còn nữa, về sau không tiếp điện thoại cậu nhất định phải chết!"


Người dưới thân như trước cúi đầu, không nói lời nào.


" Ai, cậu thật là kỳ quặc a, cả ngày cúi đầu, không sợ đau xương cổ à."Lục Hiên nói xong nâng mặt người yêu lên, đối cặp mắt đen tròn nói: "Chờ khi nào rảnh đến nhà của tôi, để mẹ tôi nhận biết cậu, tôi đã dùng cả thời gian nghỉ hè mới thuyết phục được nàng."


Cặp mắt mèo đen tròn kia lập tức hơi co lại đồng tử, Trần Đồng Kì không thể tin được. Như thế nào, như thế nào lại thế?.


"Như thế nào, con dâu sợ gặp cha mẹ chồng ?" Lục Hiên một tay ôm eo Trần Đồng Kì, nhẹ nhàng nhéo nhuyễn thịt nơi đó, niết đến nhuyễn xương sống thắt lưng.


"Ngươi mới xấu, " Trần Đồng Kì vô ý thức nắm véo góc áo, không ngừng xoắn. Tin tức đến qua nhanh, hắn có phần không biết nên làm sao, vốn nghĩ đến nguyên một nghỉ hè Lục Hiên một tin tức cũng không có, chắc là chán ghét loại quan hệ này nên không muốn gặp người, lại không nghĩ rằng Lục Hiên gặp chuyện.


" Cũng được, cuối tuần này cùng tôi đi gặp mẹ tôi, nghe thấy không?"Lục Hiên hung hăng nhéo tay người yêu một chút, nhìn nhìn lại cái lỗ tai ửng đỏ, Lục lão sư cảm thấy hắn cầm giữ không được a! Vừa lúc, tiếng chuông báo giờ vang lên.


"Hiện tại tới thời gian bữa tối rồi ." Lục Hiên nói xong không để ý người nọ giãy dụa đem người kéo tới trên bàn nhanh như hổ đói vồ mồi .


Chờ hai người thi sảng chi hậu, Trần Đồng Kì nhớ lại, dường như hắn còn chưa thanh toán nợ nần a!


Tiểu Đồng Kì số 1 tức giận nhả khói, thâm trầm nói một chữ: xuẩn.


Tiểu Đồng Kì số 0 thể lực không tốt lắm, như trước vẫy đuôi, nằm úp sấp cứng đơ.


Tiểu Đồng Kì số 2 yêu nghiệt nháy mắt mấy cái, nói một câu: Lục lão sư thật sự là đại khí hoạt hảo!


Trần Đồng Kì bị chính mình làm kinh động, tiết tháo quân, ngươi tốt đẹp sao?


" Lại đi vào cõi thần tiên ?"Lục lão sư một tay nhéo nhéo cánh mông trắng noãn nộn nộn nhà mình, một tay xoa xoa tiểu anh đào vừa rồi bị làm đỏ lên, híp mắt, giống con báo thoả mãn.


Trần Đồng Kì lấy cái tay không biết xấu hổ ra, nghiêm mặt nói: "Anh sao lại treo tôi?"


Lục lão sư nhíu mày, coi như không có lạm dụng chức quyền, đương nhiên nói: "Ai cho cậu không để ý tới tôi?"


"Không để ý tới anh liền treo tôi? Lục Hiên, anh là hỗn đản." Trần Đồng Kì nói xong thượng thủ, đáng tiếc đây là lão sư phụ đạo hắn.


"Lục Hiên, anh là hỗn đản, tôi phải ở mặt trên."


Trần Đồng Kì biên phản người áp bách một bên hô khẩu hiệu cách mạng, đáng tiếc vì người không sợ hãi khi nghe thấy, vốn khẩu hiệu mỏng manh biến mất tại một nụ hôn triền miên.


" Nơi này không có giường, chờ về nhà cho cậu ở mặt trên, lão sư dạy cậu dáng ngồi tiên nữ ."Thanh âm Lục Hiên có chút mờ ám, còn mang theo từ tính sảng khoái vừa rồi.


Nói xong, liền một ngụm ngậm ở vành tai Trần Đồng Kì, bắt chước tư thế không ngừng khiêu khích lỗ tai hắn.


" Đi chết đi, anh là lão lưu manh, anh cứ chờ đi, tôi học xong sẽ làm chết anh!"Lúc trước hai người xác định mối quan hệ, Trần Đồng Kì vì vần đề trên dưới náo loạn hai lần, hắn không phải tinh khiết, có đôi khi cũng muốn ở mặt trên, đáng tiếc 22 năm nay hắn vẫn là xử nam, không kinh nghiệm, mỗi lần ở trên giường đều bị lão lưu manh lừa dối. Cuối cùng hai người ước pháp tam chương( ra ba quy ước): chờ Trần Đồng Kì nắm giữ tư thế so với lão sư nhiều hơn, Lục lão sư sẽ nằm bình nhận thua.


Ai, đáng tiếc Lục lão sư rốt cuộc là lão sư, một bụng mực đen, khiến học trò Trần Đồng Kì rốt cuộc vẫn non nớt, cho nên đã gần một năm nay, nguyện vọng Trần Đồng Kì vẫn chưa thực hiện được, xem ra quy ước này vẫn còn rất xa


S Thị thời tiết tháng 9 còn rất nóng, áo sơmi trên người Trần Đồng Kì sớm bị chà đạp không thể nhận ra, lão lưu manh lại càng càn rỡ thêm, bất quá có lẽ vì vừa rồi vội vàng phát tiết một lần, hiện tại hắn cũng không vội vã tiến vào, chính là không ngừng hôn từng tấc da thịt đang chảy mồ hôi.


"Vừa rồi thiên toàn học được thế nào? Hiện tại lão sư sẽ dạy cậu nhất chiêu mãnh long leo cột, được không?"


Thanh âm bên tai trầm thấp, Trần Đồng Kì hận đến nghiến răng nghiến lợi:" Khá lắm cái rắm!"


Trần Đồng Kì vừa dứt lời, liền bị lão sư trừng phạt. Lục lão sư ôm thắt lưng nộn nộn kia, đem học trò không nghe lời bế lên, mà mông Trần Đồng Kì đặt trên mặt bàn, đang ôm lấy cổ Lục lão sư. Bất quá con sóng thứ nhất chưa qua, con sóng thứ hai lại tới, mặc long một khắc không lưu tình động thổ.


" Làm tốt lắm, bất quá, cậu cũng rất nặng, hay trong bụng có em bé?"Lục lão sư vẻ mặt đứng đắn ghé sát vào tai học trò nhà mình nói, là đặc biệt đặc biệt không đứng đắn, đại chưởng xoa nắn cánh mông kia khiến hắn yêu thích không muốn buông tay, đặc biệt lưu manh đặc biệt không biết xấu hổ.


"Cái rắm,anh mới có em bé."Trần Đồng Kì cảm thấy có điểm khó chịu, mặt sau bị nhét vào vật kia, nhưng tên đầu sỏ gây nên vẫn không nhúc nhích, dần dần cảm giác trong lòng có điểm ngứa, ngứa tê dại dọc theo xương sống một đường xuống phía dưới, người ngứa căng đến khó chịu.


Muốn mở miệng, lại nhịn không được làm vẻ mặt bình tĩnh, dựa vào cái gì hắn phải cầu hắn động ? Rất tổng thương tự tôn nam tính .


" Đừng nóng vội phủ nhận, đợi lát nữa lão sư bắn vào cái miệng nhỏ của cậu có thể sẽ có em bé".Lục lão sư cười học trò nhà mình, liền cảm giác ngọc mễ trong tiểu huyệt căng chặt, một chút kia, thực mất hồn.


" Có phải có người lại đây ? Anh nghe thấy không, thanh âm lộc cộc."Trần Đồng Kì khẩn trương da gà cũng nổi lên.


" Ân, hình như vậy."Lục lão sư buồn cười hưởng thụ, không chút hoang mang.


"Anh mau buông tôi xuống." Trần Đồng Kì khẩn trương trừng mắt, liên lụy mặt sau căng chặt muốn chết.


"Không!" Ném một chữ, Lục lão sư liền chậm rãi động, mỗi lần đều đỉnh đến cái địa phương kia, Trần Đồng Kì khẩn trương cực độ, hắn một bên nghe tiếng giày cao gót bên ngoài tâm thần bất an, một bên lại bị Lục Hiên đĩnh động biến thành rất thoải mái.


Thanh âm lộc cộc càng ngày càng gần, bên ngoài người nọ dường như đứng ở trước cửa.


"Anh thả tôi xuống dưới." Mồ hôi trên trán Trần Đồng Kì chảy xuống má, hai tay hắn nắm đại chưởng lão sư chạm đất, cặp tay kia vẫn khảm trên mông hắn, không nhúc nhích.


"Lúc nghỉ hè cậu cùng ai đi chơi ?" Lục lão sư khí định thần nhàn, đè thấp thanh âm thẩm vấn học trò.


"Anh, Anh." Trần Đồng Kì không thể tưởng được Lục Hiên sẽ ở thời khắc mấu chốt quan tâm vấn đề này, hắn không sợ bị người phát hiện sao? Trần Đồng Kì thì không sợ, trường học không có khả năng vì tính hướng đem hắn khai trừ, không có gì phải sợ. Chính là Lục Hiên lại khác, hắn là lão sư, hơn nữa mới đến S thị hai năm, tư lịch chưa đủ, nếu xảy ra chuyện, trường học nhất định đem hắn đá khỏi.


"Nói hay không?" Lục Hiên lại hung hăng đỉnh đỉnh.


Trần Đồng Kì nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài, người nọ cũng không biết đã đi chưa. Người phía sau một mực tác loạn, một khắc không ngừng nghỉ, khiến cho hơi thở Trần Đồng Kì càng ngày càng chênh vênh.


" Đừng nháo, bên ngoài có người."


" Không sợ, hắn không nhìn thấy."


Trần Đồng Kì nhanh bị tức chết, người mặt sau vẫn đang ép hỏi hắn nghỉ hè cùng ai cùng một chỗ. Hắn vốn không muốn nói, nhưng nhịn không được người nọ lại hỏi lần nữa, liền nói hắn nghỉ hè cùng Lâm Lập đi Tứ Xuyên chơi.


Tên Lâm Lập vừa nói ra, hắn liền nhìn ánh mắt Lục Hiên trừng, nhất thời khí thế cả người đều yếu đi.


Tiểu Đồng Kì số 1 yên lặng ói ra hai chữ: uất ức.


Tiểu Đồng Kì số 0 ở một bên lăng loạn lắc lắc tiểu thân thể, ở trên người một tiểu Lục lão sư đang tác loạn.


Tiểu Đồng Kì số 2 còn chưa lên sân khấu đã bị dọa chạy, Lục lão sư một ngụm cắn ở trên vai Trần đồng Kì, để lại một vòng dấu răng thật sâu.


Trần Đồng Kì đau đến đầu ngửa ra sau, nhịn không được muốn hét, lại nghĩ đến bên ngoài còn có người, liền nuốt lại.


Kết cục cuối cùng chính là Trần Đồng Kì lại ký kết hiệp ước không bình đẳng.


Vĩnh viễn không cùng Lâm Lập một mình đi ra ngoài.


Ở trên giường kêu lão công N lần.


Mang theo bên người một quả trứng?.


Lõa thể mặc tạp dề nấu cơm một lần.


Bất quá về phần cuối cùng Trần Đồng Kì rốt cuộc có nghe thấy hay không khi riếng chuông Lục lão sư vang, cũng không biết.


Thuận tiện nói một câu, môn văn học hiện đại thi lại vẫn bị treo, nguyên nhân, hắn không nói, các học sinh đều biết: là bởi vì ở lần đầu tiên Lục lão sư dạy học, trước một ngày xem tiểu thuyết nên hôm nay hắn ngủ say không biết đường về, bị Lục lão sư phụ trách vỗ một chưởng, trong mộng hắn biến thân thành một đại đại hiệp rút mặc long kiếm ra, nghĩ muốn một kiếm phi tới. Cũng không ngoài dự đoán hắn đâm tới chính là Lục lão sư mặc long. Vì thế, Trần Đồng Kì có thể nào không quải khoa ( khoa VHHĐ)?


Tiểu Đồng Kì số 1 đối điều này không đáng đem ra bình luận, chính là yên lặng hút thuốc, nhìn trời, hết sức ưu sầu, có lẽ là vì chủ nhân hắn có chỉ số thông minh rất tệ.


Tiểu Đồng Kì số 0 hôm nay vắng họp.


Tiểu Đồng Kì số 2 sắc bén vì chủ nhân nhà mình biện giải: rõ ràng là thân cận với Lục lão sư quá ! Nhưng mà, Lục lão sư thật đúng là đại khí đại hoạt hảo!


Trần Đồng Kì nghĩ muốn đem số 2 hào bóp chết, ngươi nói bốn chữ đại khí hoạt hảo thật sự có thể diện sống ở thế giới này sao? Hơn nữa rõ ràng là lão lưu manh kia ở tiết đầu tiên coi trọng hắn, cố ý đứng lại cho hắn đụng? Bằng không người khác đang ngủ, tại sao còn gõ đầu hắn?


Tưởng tượng như vậy, cảm giác cả người đều viên mãn . . . . . .

1 nhận xét: